Song Nhi

Đêm Hoang Phế



 




 Người theo gió về cuối trời xa vắng
  Bên lề yêu thương ta đứng lặng nhìn


Tìm lại bóng qua hàng nghìn đêm trắng
Rồi rưng buồn vào mỗi sáng bình minh



Hỡi cố nhân đang vui đời lữ thứ
Sao không trở về vuốt mắt tình mình


Để thơ chết trong cạn cùng ngôn ngữ
Như chiếc lá vàng sau cuộc vãng sinh

Kỷ niệm cũ giờ hóa thành trầm tích
Chìm đắm muôn đời giữa chốn biển khơi
Sao ta mãi trói mình bằng xiềng xích
Của ảo ảnh nhung nhớ rất xa vời

Đêm cuối thu chẳng một tiếng giun dế
Ta lặng thầm ngồi tẩn liệm chính ta
Nếu biết trước người quên lãng dễ thế
Ta đã không đợi chờ mấy mùa qua

 


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 15 tháng 11 năm 2015

Bình luận về Bài thơ "Đêm Hoang Phế"